“Việc điều động những người này, bản vương giao cho ngươi. Họ vừa mới vào Trung Nguyên chắc chắn sẽ có chút không quen, cần phải lấy việc an phủ, vỗ về làm đầu.” Sáng sớm hôm sau trước lúc rời khỏi Tịnh Châu, Từ Mục không quên cẩn thận dặn dò.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu nói thì có vẻ hơi chút thừa thãi. Với tài năng quản lý chính sự của Cung Loan, chắc chắn sẽ suy xét đến những điều này.
“Chủ công yên tâm, thuộc hạ biết rồi.”
Từ Mục lộ ra nụ cười, “Căn cơ Tây Thục mỏng manh, nếu không phải là những người hiền năng như các ngươi, vùng đất rộng lớn này, ta thật không biết nên quản lý thế nào.”
“Chủ công, lời này làm thuộc hạ hổ thẹn quá!” Cung Loan kinh ngạc chắp tay.
