“Ngựa Lương Châu so với ngựa Yến Châu thì sức mạnh có kém hơn đôi chút. Nhưng ngựa Lương Châu hơn hẳn ở cái dũng khí, đúng là lựa chọn số một cho chiến mã.”
Hôm sau, Lữ Phụng dẫn theo Từ Mục đi lại không ngừng trong mã trường gần đó. Về phần Trần Thịnh theo kế hoạch đã bàn trước đó cùng Cung Loan chuẩn bị chính sách vỗ về, chiêu mộ quân lính.
“Chủ công cũng biết đấy, nếu dùng làm chiến mã, nhất định phải thiến mới tốt nhất. Khi Đổng Văn còn tại vị thích nhất là dùng cách thiến lửa, khiến ngựa đau đớn không muốn sống, bộc phát hung hăng. Cách này tuy rằng có thể kích phát tiềm năng, nhưng cũng khiến tuổi thọ chiến mã ngắn đi. Từ khi đến Lương Châu, thuộc hạ dẫn người đi khắp nơi tìm kiếm, mời không ít người giỏi về ngựa, dùng cách thiến nước, giúp chiến mã dễ sống hơn.”
“Tay nghề của Phụng ca nhi càng ngày càng tốt.”
Lữ Phụng mặt già đỏ ửng, “Chẳng qua là đi theo chủ công kiếm được một chức quan nhàn tản. Giờ đã làm đầu lĩnh ở Mã Chính Tư, đương nhiên không thể làm bậy được, nếu làm không tốt sợ làm mất mặt chủ công.”
