“Quân sư, chủ công đã xuất phát rồi.” Trên đầu tường thành Đại Uyển Quan, Đông Phương Kính vẫn luôn trầm mặc, nghe thấy câu này khẽ gật đầu.
“Quân sư hình như có tâm sự.” Trần Trung đi tới, ngập ngừng mở miệng.
Đông Phương Kính rũ mắt xuống, trong ánh mắt có chút khổ sở.
“Ta đã dần dần hiểu ra vì sao lúc trước tiên sinh lại như vậy. Tiên sinh từng nói với ta, cả đời dùng nhiều độc kế, đừng chôn người ở Anh Liệt Thất Thập Lý Phần Sơn, sợ kinh động đến anh linh. Những người như chúng ta là giúp chủ công mưu đồ thiên hạ. Bao nhiêu chuyện, duy chỉ có một điều cần phải cân nhắc, đó là tuyệt đối không thể để chủ công mất đi cái danh chính nghĩa.”
“Ta cuối cùng rồi cũng sẽ giống như tiên sinh, thân thể dần dần chìm vào bóng tối, cho nên bản thân càng ngày càng thích đứng dưới ánh mặt trời.”
