“Việc nạo vét sông cơ bản là không có vấn đề gì nữa rồi. Tôi đã nói rồi, tính tình của Liễu Trầm không giống như Thường Thắng, cái gì cũng tỉ mỉ. Trong lòng hắn chắc chỉ để ý đến đại chiến thôi. Cũng may Thường Thắng không ở Tư Châu.”
Trên đầu tường thành Đại Uyển Quan, Đông Phương Kính thở ra một hơi.
“Khoảng mươi ngày nữa thôi, đợi chuyện dịch bệnh lắng xuống, bờ sông Tư Châu sẽ có dân chúng tự giác nạo vét, khơi thông dòng chảy.”
Nghe vậy, Từ Mục cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ khi đến Tư Châu khích bác Liễu Trầm, tất cả đều là vì chuyện này. Xem ra mọi chuyện sắp được giải quyết rồi.
Đông Phương Kính dừng một chút, giọng điệu có chút cảm thông, "Thường Thắng bây giờ e rằng còn khó khăn hơn. Hách Liên Chiến bỏ trốn rồi, mối họa từ ngoại tộc phía bắc vẫn cần phải đề phòng. Việc Liễu Trầm đến, ý định ban đầu là để làm phân thân của Thường Thắng ở Tư Châu. Dù sao thì, lão chăn dê Tuân Bình Tử sống chết chưa rõ, quả thật cần một người giúp Thường Thắng ổn định cục diện."
