Tựa hồ đã thành thói quen, Thường Thắng ngồi một mình trên bậc thềm đá lạnh lẽo, ngắm ánh tà dương lặn dần xuống dòng sông, rồi lại dõi theo nơi cuối trời chiều, bóng tối dần kéo đến mang theo vô vàn hình ảnh kỳ dị, quái quái tựa như thủy triều dâng trào, chực chờ nhấn chìm lấy hắn.
Thường Thắng cúi đầu, thu lá thư mật đã mở vào tay áo, im lặng hồi lâu. Mãi sau hắn mới đưa tay lên xoa xoa đôi mắt đã mỏi nhừ.
Dạo gần đây, sự vụ chất chồng khiến hắn có phần mệt mỏi. Lực bất tòng tâm, hết cách xoay sở, hết thảy tin dữ từ khắp ngả Bắc Du dồn về.
“Diêm Phích,” hắn lên tiếng, “Ta sẽ không về thư phòng nữa, ngươi phái người truyền lời miệng giúp ta, hành động lần này của Tây Thục Vương không đơn thuần chỉ là thăm dò. Nếu chỉ thăm dò, đáng lẽ hắn phải phái Dạ Kiêu cùng Ám Vệ, chứ không phải phô trương thanh thế, đánh rắn động cỏ như vậy. Bảo Thân Đồ tướng quân và Liễu quân sư, nếu sự tình còn chưa rõ ràng cứ giữ vững thế trận, án binh bất động, lấy điều tra bí mật làm trọng.”
“Tiểu quân sư cứ yên tâm… Tiểu quân sư, mắt ngài đã khô cả rồi, hay là ngài nên đi nghỉ ngơi trước đi ạ.” Diêm Phích chắp tay, lại có chút lo lắng nói thêm một câu.
