Đêm đen như mực bao trùm không gian.
Dưới màn đêm thăm thẳm nơi biên giới Lễ Châu, Thường Thắng và Liễu Trầm cùng nhau trải chiếu nằm, có vệ sĩ bảo hộ xung quanh. Cả hai người đều ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.
“Bình Đức này, năm nay ta thấy có chút đuối sức rồi. Cái bóng của Đông Phương Kính đối với ta tựa như núi cao ngàn trượng, sông dài vạn thước, không thể vượt qua.” Thường Thắng thở dài, giọng đầy tâm sự.
Mấy ngày nay, hắn và Liễu Trầm đã lặn lội khắp vùng Lễ Châu tìm kiếm địa điểm tác chiến bộ binh thích hợp nhất. Đương nhiên, tìm thì cứ tìm, nhưng vẫn cần một cái mồi câu đủ lớn để dụ quân Thục đến.
Về cái mồi câu này, Thường Thắng đã có tính toán trong đầu.
