“Lực nhỏ thì dùng "kỳ", chiến sự chẳng qua cũng chỉ là dùng "kỳ" mà thắng. Lấy chính diện mà đối đầu, dùng kỳ binh mà giành lợi thế.” Từ Mục mặt mày nghiêm nghị, giọng điệu chắc nịch.
Hắn đoán được nỗi lo của Đông Phương Kính, chính là ở chỗ Thân Đồ Quán bày cổ trận. Nếu như bị kẹp giữa vòng vây, chỉ cần Thân Đồ Quán cầm chân được một lúc, chẳng bao lâu sau, quân của Tuân Bình Tử thậm chí là hậu quân của Thường Thắng, sẽ nhanh chóng kéo đến bao vây bọn họ một lần nữa, thậm chí nói không chừng, Thường Thắng sẽ dùng một đội kỳ binh đánh tan phòng tuyến của Tây Thục.
Dù sao đến giờ, Thường Thắng vẫn chưa lộ mặt, ai mà biết được, tên tiểu quân sư của Bắc Du này rốt cuộc đang tính toán điều gì.
Phía trước trận doanh không xa, chính là Đông Phương Kính và Thân Đồ Quán đang giằng co. Phía sau trận doanh là quân đoạn hậu của Tiểu Cẩu Phúc chưa đến vạn người. Sau Tiểu Cẩu Phúc chính là mấy vạn đại quân của lão chăn dê, rất có thể còn có cả quân của Thường Thắng chưa xuất hiện.
Thời gian quá ngắn, chỉ cần bị Thân Đồ Quán kéo vào vũng lầy, trong thời gian ngắn không thể đánh bại, quân Thục nhất định sẽ tan tác. Từ Mục tin rằng đây có lẽ là kế hoạch của Thân Đồ Quán.
