“Hàn tướng quân, kỵ binh Bắc Du!” Phó tướng bên cạnh lên tiếng.
Cẩu Tử Phúc nghe vậy cũng nhíu mày. Đúng như hắn nghĩ, lão chăn dê Tuân Bình Tử này cao tay hơn cái tên Giải Du kia nhiều.
Kỵ binh vòng ra phía sau thăm dò, theo tính cẩn trọng của lão chăn dê kia, chắc chắn sẽ chỉ tập trung vào việc trinh sát.
“Hàn tướng quân, chúng ta phải làm sao?”
“Không cần giao chiến, chặn đứng kỵ doanh của Bắc Du là được. Những người còn lại cũng không cần đánh nhau làm gì. Tệ nhất thì cũng chỉ bị tên lão dê kia phát hiện thôi. Nếu hắn phát hiện ra thật, chúng ta cứ vừa rút vừa thủ, quân Bắc Du trước mặt cũng không có nhiều ngựa.” Cẩu Tử Phúc nói chắc nịch. Nếu kỵ doanh của lão chăn dê kia đủ mạnh e rằng đã vòng hẳn sang đây đánh úp rồi.
