“Tứ đệ coi chừng!” Ngô Chân hốt hoảng hét lớn, vội vung thanh kiếm trên tay lên gạt mũi tên đang lao tới, hệt như một người huynh trưởng bảo bộc đệ đệ ruột thịt, quyết tử che chắn trước mặt Đoan Mộc Cừu.
Chờ đến khi loạt tên phục kích vừa dứt, trận thứ hai còn chưa kịp bắn ra, Ngô Chân đã thúc giục quân sĩ nhanh chóng rút lui. Nhưng đường sá lầy lội, ngựa chiến nhất thời bị kiềm chân, khó lòng di chuyển nhanh được.
“Tam ca, không thoát được nữa rồi!” Lúc này, trong giọng Đoan Mộc Cừu mới lộ ra vẻ kinh hoàng.
Ngô Chân nghiến răng ken két.
Phía sau lưng họ, tiếng quân sĩ bản bộ ngã ngựa kêu la thảm thiết vang lên không ngớt. Quân Thục đã giăng bẫy phục kích, lại dùng kế khích tướng dụ bọn họ đến nơi này.
