“Không hay rồi!”
Giữa tiếng vó ngựa rầm rập như sấm, Uất Trì Định biến sắc khi trông thấy kỵ binh Thục nghênh chiến. Gã chợt bừng tỉnh, gã tiểu tướng Tây Thục kia chẳng phải kẻ lỗ mãng, mà đã sớm nhìn thấu phục binh, tính toán thời gian quay đầu ngựa phản kích.
Nhưng giờ khoảng cách quá gần, không kịp quay đầu nữa rồi. Cố rút quân chỉ sợ bị kỵ binh Thục đánh cho tan tác. Tên tướng giặc kia quả nhiên nắm thời cơ quá chuẩn!
Uất Trì Định mặt mày sa sầm, rồi gầm lên giận dữ.
“Huynh đệ Bắc Du! Chúng ta đã liệu trước rồi, đây chính là kế tiêu diệt địch của Uất Trì Định ta! Theo ta đạp nát đội hình kỵ binh của chúng!”
