“Do đốc chiến bất lợi, hắn bỏ trốn vào sa mạc, thời gian đầu sống vô cùng chật vật, chẳng được như ý muốn. Sau đó, hắn nhờ người gửi thư về, tìm đến phụ thân con, ngỏ ý muốn quay lại Trung Nguyên. Nhưng phụ thân nói thẳng, cả Trung Nguyên này cũng chẳng còn chỗ dung thân cho hắn nữa.”
“Ban đầu, phụ thân con nể tình đồng tộc, định bụng giúp hắn ta có chỗ đứng ở sa mạc. Nhưng sau đó, không rõ vì lý do gì, phụ thân lại đổi ý… tiền bạc rót xuống ngày càng nhiều, giúp hắn ở bộ lạc sa mạc một bước lên hương, trở thành tả trưởng lão dưới trướng đại vu chúc.”
Từ Mục ngồi xuống chăm chú lắng nghe. Đến lúc này hắn mới hiểu rõ, thứ mà lão Hoàng để lại cho mình, quả nhiên không hề tầm thường chút nào.
Chết tiệt, sao tự dưng lại quên mất cái tên chó má của gã thầy tướng số kia chứ.
“Chi Hưu, có tin tức gì về Triệu Thanh Vân không?”
