Đứng trên cổng Định Đông Quan, vẻ mặt Từ Mục tràn ngập ưu tư. Tiếc rằng nơi đây cách xa Giang Nam quá đỗi, dù có phái Cung Cẩu nhanh nhẹn nhất đi chăng nữa, đường xá xa xôi e rằng không kịp mất.
“Chủ công cứ an tâm, Hoàng gia chủ là bậc thầy trí tuệ thiên hạ, chắc chắn sẽ nhìn thấu quỷ kế của Bắc Du thôi.”
“Bá Liệt này, đừng quên rằng lão Hoàng thích nhất là trò đỏ đen đấy. Tựa như năm xưa lão ta cược Lương Vương sẽ thất thế, và đã thắng. Rồi lại cược Tây Thục ta sẽ chiến thắng. Còn giờ… lại đem Khắc Châu ra làm ván cược.”
Nghe vậy, sắc mặt Đông Phương Kính cũng trầm xuống. Đúng như lời chủ công nhà mình nói, vị Hoàng gia chủ kia trên chặn đường này, dường như luôn thích thú với những canh bạc lớn. Mà tính cách của kẻ ham mê cờ bạc vốn dĩ luôn thích mạo hiểm.
“Bá Liệt này, mấy ngày nay lòng ta cứ bồn chồn không yên. Chỉ mong… đừng xảy ra chuyện gì bất trắc.”
