Bên kia bờ Lăng Châu, là Khắc Châu.
Lão tướng Tưởng Mông cưỡi ngựa, mặt mày lộ rõ vẻ lo lắng. Hắn ta không mang theo gì cả, chỉ dựa theo kế sách của quân sư chuẩn bị dụ Phượng Thanh vào tròng.
Đến lúc này, theo như lời dặn dò trong thư của quân sư, chỉ còn bước cuối cùng nữa thôi. Bước này dù là một danh tướng như Tưởng Mông, cũng không khỏi kinh hồn bạt vía.
Kế này mà thành, Phượng Thanh dù có cánh cũng khó thoát!
“Chu Thu!”
