Cưỡi trên lưng ngựa, Cao Chu mặt mày đỏ gay.
Phía sau lưng thì quân Thục đuổi rát, đằng trước lại lửa cháy ngút trời. Tệ hơn nữa là quân mình ban nãy chia nhỏ đội hình vòng vèo, đã bị cắt rời khỏi chiến trường, để cho quân Thục chộp được cơ hội phản công.
Cao Chu nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại lườm thằng chắt đích tôn bên cạnh. Cái thằng ranh con này còn lề mề định rút kiếm ra làm gì không biết nữa.
“Cao Chu ta... thật hổ thẹn với chủ công, còn mặt mũi nào về Lễ Châu nữa chứ!”
Tất nhiên, kiếm còn chưa kịp rút ra thì đã bị thằng chắt Cao Dũng mặt mày nhăn nhó vì mùi hôi thối ngăn lại.
