“Trần Phương!” Trên đài tế trời, Nam Cung Hồng bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng nhận ra lão già trước mặt.
Trong khu nội thành này, hễ nhắc đến Trần Phương, ai ai cũng biết đó là nỗi ô nhục của giới học giả. Đầu tóc thì bù xù không buồn chải chuốt đã đành, đằng này mỗi khi tranh luận với người khác, lão ta lại còn thích văng tục chửi bậy.
“Trần Phương, ngươi đúng là đồ vô học!” Nghĩ mãi nghĩ mãi, Nam Cung Hồng đáng thương mới nặn ra được một câu như vậy.
Trần Phương cười khẩy, thoải mái ngáp một cái.
“Nam Cung chó con, lần này ngươi đến Thục, là để biện luận hả?”
