Ánh tà dương nhuộm máu chân trời.
“Nhanh lên, bất chấp thương vong, dồn lên Nhất Tuyến Quan!” Tướng Tưởng Mông mắt đỏ ngầu, tơ máu giăng kín. Một Nhất Tuyến Quan nhỏ bé, vỏn vẹn ba nghìn quân sĩ, năm nghìn dân phu, mà đã cầm chân bọn họ hơn chín ngày trời.
“Phá thành, phá cổng thành!”
Ầm ầm một tiếng, dưới chân Nhất Tuyến Quan, hai cánh cổng thành đồ sộ, không còn rào chắn lăn gỗ đá, lại chẳng có ai phòng bị, cuối cùng cũng bị doanh trại tiên phong Bắc Duật điên cuồng phá tan.
Nhất Tuyến Quan dưới ánh chiều tà, tựa như một ông lão hấp hối, không còn chịu nổi giày vò, rốt cuộc cũng ngã xuống.
