Trời nhá nhem tối, thành quan đã tan hoang, lỗ chỗ vết đạn.
“Trần Trung khấu đầu bái biệt tướng quân!”
Một binh sĩ thủ thành, mình đầy tên cắm, dường như dồn hết chút sức tàn, gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào đám lính Bắc Du tiên phong đang trèo lên.
Kéo theo cả thang thành đổ rạp, bảy tám bóng người cùng nhau ngã xuống từ trên cao, bỏ mạng.
Tướng quân Vu Văn chỉ liếc mắt nhìn, rồi kiên quyết quay đầu đi. Đường xuống hoàng tuyền lạnh lẽo, người đi trước xin cứ thong thả chờ đợi, kẻ đến sau nhất định sẽ đuổi kịp.
