Trong khu biệt viện tĩnh lặng sau vương cung Giao Châu, hai bóng người ngồi đối diện, im lặng đánh cờ. Một người là Triệu Lệ, người còn lại không ai khác chính là "Thanh Phượng tiên sinh" danh chấn thiên hạ.
"Nếu không có tiên sinh kịp thời đến Giao Châu, có lẽ Triệu Lệ này đã sớm xuống mồ, mà Ngủ Châu Nam Hải cũng khó tránh khỏi kiếp nạn." Triệu Lệ trầm giọng, phá vỡ sự im lặng.
"Người cần ta, ta cần người, đôi bên cùng có lợi mà thôi." Lão nhân mỉm cười đáp, "Chờ ổn định xong sự vụ Nam Hải, có lẽ ta sẽ phải lên đường đến Giang Nam."
"Là ý của Thục Vương sao?" Triệu Lệ dò hỏi.
"Không, là ý của riêng ta. Nhưng những việc này, ta đều đã bàn qua với Thục Vương. Cũng như lần này, ta giúp Triệu minh chủ, chẳng phải cũng nhân cơ hội bình định phản tặc Nam Hải mà gây dựng thanh danh đó sao?" Thanh Phượng thong thả giải thích.
