Trời hửng sáng, trên mặt sông sau một đêm chém giết, xác người nổi lềnh bềnh, lẫn với mảnh vỡ tan nát của thuyền bè.
Thủy trận Bắc Du vốn đông đúc, cháy rụi có, chìm xuống đáy sông có, đến giờ phút này, chỉ còn sót lại hơn hai trăm chiến thuyền, cố gắng duy trì đội hình.
Tướng Tưởng Mông mặt mày trắng bệch, phí công cả đêm trời, vẫn không thể đột phá vòng vây từ phía đông. Thủy sư Tây Thục từ bốn phương tám hướng đã siết chặt gọng kìm. Quân Thục tấn công không ngừng nghỉ, cầm cự không được bao lâu nữa, toàn bộ thủy trận Bắc Du sẽ tan tành như mây khói, biến thành mồi cho thủy quái.
“Tướng quân, giờ phải làm sao? Quân ta tan tác hết rồi!” Phó tướng thân cận bước tới, giọng đầy bất lực.
Đoàn thủy sư ba vạn quân hùng dũng, khí thế ngút trời định đánh chiếm Lăng Châu, nay chỉ còn chưa tới bảy ngàn người, hơn hai trăm thuyền chiến tả tơi.
