Trong gió đêm Thành Trường Dương, giọng Thường Thắng lạnh lùng vang lên, không chút cảm xúc.
“Ta đã từng nói, nếu so về mưu trí, có lẽ ta không ngán gì tên què kia. Nhưng tài cán lớn nhất của Thường Thắng ta đây, chính là ham đọc sách, lấy cần cù bù thông minh. Mấy ngày trước, ta đã cho người lục tung tất cả hồ sơ hộ tịch liên quan đến Đông Phương Kính.”
“Nhà họ Đông Phương ở Hoài Châu, tổ tiên từng làm Ngự Sử Lang, sau vì gia đạo suy tàn, cả nhà dắt díu nhau đi nương nhờ người thân, từng đến Nghiệp Châu, Thanh Châu, cuối cùng, đến khi cha của Đông Phương Kính qua đời, mới dừng chân ở Thục Châu.”
Thường Thắng cúi đầu, nhíu mày.
“Khi đến Nghiệp Châu, huynh trưởng của Đông Phương Kính là Đông Phương Lễ mắc bệnh nặng, sau đó gặp được một người dân biên ải buôn ngựa trở về, được người này cứu sống bằng diệu dược. Vừa khéo, người dân biên ải kia vì cứu người mà lỡ mất thời hạn trình điệp văn, sợ bị tội, đành phải trình báo quan phường, vì vậy mà lọt vào hồ sơ, để sau này ta tra ra.”
