Trước Liên Thành.
Sau vài lần thăm dò chiếu lệ, dù muốn tranh thủ thời gian, Lăng Tô vẫn phải hạ nhiệt cái đầu nóng. Hắn biết rõ, nếu manh động tấn công, chỉ sập bẫy gã què quặt kia mà thôi.
“Tề Đức, ngươi mau nói đi chứ.” Trái lại, Tả Sư Nhân tỏ ra sốt ruột, “Ngươi cũng nói rồi đấy, chậm trễ thêm chút nữa, Từ Bố Y sẽ từ bờ bên kia sông kéo quân sang… Thủy sư Đông Lăng lại mất trắng, đến lúc đó lấy gì mà chống đỡ?”
Lăng Tô nào không rõ điều đó. Nhưng tình thế hiện tại, rõ ràng là phải liều chết một phen rồi. Thủy sư tan tành, không có năm vạn quân người Sơn Việt, chỉ dựa vào đám binh lính Đông Lăng này, cũng chẳng thể nào cản nổi.
Nếu có thể, hắn càng mong Tả Sư Nhân bên này giảng hòa với Tây Thục. Nhưng xem ra là bất khả thi. Cái gã Từ Bố Y kia đâu phải kẻ ngốc. Cái ý đồ thôn tính Đông Lăng, đã khiến đôi bên không đội trời chung rồi.
