RẦM!
“Cái thứ hịch văn vô đạo chó má gì!” Tả Sư Nhân mặt đỏ bừng bừng, giáng một quyền như trời giáng xuống mặt bàn.
Từ khi phát binh đánh Khắc Châu đến giờ, cả Đông Lăng ta cứ gặp chuyện xui xẻo liên miên. Đến nước này, cái tên Từ Bố Y kia lại dám cả gan phát hịch văn bố cáo thiên hạ, đòi thảo phạt Đông Lăng ta!
Đương nhiên, đến thằng ngốc cũng nhìn ra, tất cả chỉ là cái cớ. Nhưng chính cái cớ chết tiệt này lại khiến Tả Sư Nhân, kẻ luôn mồm tự xưng nhân nghĩa, càng thêm phần nổi trận lôi đình.
“Tề Đức, Khang Chúc đi đến đâu rồi?”
