Thường Tứ Lang mình khoác long bào, không ngồi trong cung mà đứng ngoài lan can chạm được chạm trổ hoa văn đón gió lộng, đăm chiêu nhìn xuống cảnh tượng náo nhiệt bên dưới.
“Chủ công.” Mưu sĩ già Lưu Quý chống gậy đi tới, đặt gậy sang một bên, chắp tay thi lễ.
“Trọng Đức, không cần đa lễ.” Thường Tứ Lang đỡ lấy lão, nhìn vị mưu sĩ già trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa.
Vị mưu sĩ đứng đầu của hắn đã già lắm rồi. Từ sau khi đuổi được Lương Vương đi, lão lại mắc thêm bệnh phong hàn, ngày càng tiều tụy.
Đứng giữa gió trời lồng lộng, Lưu Trọng Đức che miệng, lại ho khan mấy tiếng.