Khi Từ Mục dẫn quân tới nơi, quân địch đã rút sạch. Thường Uy cởi bỏ chiến giáp, ngồi phịch xuống gốc cây, vẻ mặt lộ rõ mệt mỏi. Hai quân y đi theo đang băng bó vết thương cho hắn.
“Thường tướng quân, Thục Vương đến rồi.” Lính trinh sát vừa báo tin xong, Thường Uy đã bật dậy như lò xo, ngơ ngác nhìn quanh quất rồi ngửa mặt lên trời cười hề hề, chạy về phía trước.
“Tiểu Đông Gia! Tiểu Đông Gia người không biết đâu, vừa nãy đám tặc nhân tập kích, ta cưỡi ngựa xông lên đâm chết cha nó bảy tám thằng!” Vừa thấy Từ Mục, vẻ mệt mỏi của Thường Uy tan biến, thay vào đó là vẻ hớn hở.
Tư Hổ bên cạnh còn chưa đợi Từ Mục mở miệng đã òa khóc chạy tới, lật áo giáp Thường Uy lên hết cả, nhất quyết đòi tìm cho ra vết thương. Suýt chút nữa thì hắn lột cả quần Thường Uy ra luôn.
“Tiểu Thường Uy, nếu ngươi có mệnh hệ gì, Tư Hổ ta sau này phòng không thủ tiết, ta biết sống làm sao!”
