Nghiêm Đường vừa về tới Lai Châu đã vội tìm gặp Viên Tùng. Vừa nhìn thấy chủ tử, mặt hắn đã nhăn nhó như nuốt phải ruồi.
“Vậy là thư ngươi đã đưa tận tay rồi, còn bị hắn chơi xỏ một vố hả?” Viên Tùng ưỡn người trên ghế, nom bộ dạng giận tím mặt, mái tóc bạc phơ phất phơ trong không khí.
“Nghĩa phụ, đúng… đúng là như vậy ạ.” Nghiêm Đường cúi gằm, không dám hó hé nửa lời.
“Đồ chó đẻ! Đúng là đồ chó đẻ!” Viên Tùng nghiến răng ken két, vung tay định tát cho hắn một cái, nhưng rồi lại khựng lại giữa chừng, cố kìm nén cơn giận.
“Đáng lẽ ta phải nghĩ ra mới phải, Từ Bố Y giảo hoạt quỷ quyệt, không nên phái ngươi đi mới đúng.”
