Đổng Văn nhắm nghiền mắt, cố gắng kìm nén cơn giận. Cái chết của một người tộc thúc không khiến hắn bận tâm. Điều khiến hắn tức giận là bản thân chợt nhận ra đã mắc bẫy của bố y tặc. Những cỗ xe này không đơn thuần chở lương thảo mà là chướng ngại vật được giăng ra để cản bước tiến của kỵ binh.
Chỉ trận đầu ra quân, đã có hơn sáu ngàn kỵ binh bỏ mạng.
"Chủ công, nên rút quân." Một viên tướng Lương Châu thận trọng lên tiếng.
Đổng Văn không đáp, ngước nhìn trời. Sau trận giao tranh, đã đến giữa trưa. Ánh nắng xuân dịu nhẹ, sưởi ấm thân thể nhưng không xua tan được cái lạnh lẽo trong lòng hắn.
"Bẩm chủ công, năm vạn bộ binh Lương Châu đã đến tiếp viện!"
