Sau khi đặt chiếc cuốc sang một bên, Từ Mục xoa bóp cánh tay cho đỡ mỏi rồi mới ngồi lên ngai vàng.
Hành động này khiến Hoàng Đạo Sung, người đến từ Khắc Châu, không khỏi á khẩu. Việc ông ta đến Thục Châu để tạ tội là thật, nhưng chưa kịp mở lời đã bị dội ngay một gáo nước lạnh.
Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy rõ ràng rằng Thục Vương không hề có ý định từ chối thẳng thừng, mà muốn dùng việc này để đổi lấy lợi ích từ Khắc Châu.
Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu đi thẳng vào vấn đề.
"Thục Vương! Hoàng Đạo Sung tôi vô cùng hổ thẹn với ngài!" Khuôn mặt Hoàng Đạo Sung chợt biến sắc, trở nên vô cùng đau khổ. Tiếng khóc than ai oán của ông ta khiến người ngoài nghe vào cứ ngỡ rằng ông ta vừa mất cả cha lẫn mẹ.
