Trận chiến Lư Thành khép lại, mười vạn quân Lương Châu, bao gồm cả quân Tây Khương, nay chỉ còn lại hơn bảy vạn, cộng thêm vài ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Đổng Viên.
Không hạ được Lư Thành, lại mất quân sư Tư Mã Tu, cả quân Lương chìm trong bầu không khí bi thương. Thật ra, kể từ khi Đổng Văn giết cha đoạt ngôi, đây có lẽ là trận thua lớn nhất của Lương Châu.
Đổng Văn mặt mày ủ dột, ngồi chung xe ngựa với Phù Tầm Vương, vẻ mặt đầy cay cú. Lợi thế ban đầu nay tan thành mây khói.
"Lương Vương, hay là năm sau ta sớm tập hợp binh mã, nhanh chân hơn Thục nhân, đánh chiếm Lư Thành! Chỉ cần hạ được Lư Thành, chó Thục sẽ hết đường xoay xở." Phù Tầm Vương nghiến răng nói. Lần này, bộ lạc Phù Tầm cũng chịu tổn thất nặng nề.
Vì mối quan hệ đồng minh với Lương Châu, hắn chỉ còn cách trút giận lên đầu Thục nhân.
