Tay Từ Mục khẽ run, nhưng trong lòng thật tình mà nói hắn không hề trách Giả Chu. Đúng như lời Giả Chu, kế dụ Tư Mã Tu vào tròng này nếu bàn trước e rằng xét trên nhiều khía cạnh hắn sẽ chẳng đồng ý.
“Chủ công cứ an tâm. Ở Thành Đô tôi đã chuẩn bị sẵn hai nước cờ.”
“Văn Long… Bước thứ nhất, chẳng lẽ là Cẩu Phúc?”
Giả Chu gật đầu, “Chủ công đoán đúng rồi, bước đầu tiên chính là đồ đệ Cẩu Phúc của tôi. Mà tôi không hề khoa trương, Cẩu Phúc quả thật có tài năng xuất chúng. Có Cẩu Phúc ở đó, nó sẽ liều chết bảo vệ vương cung và cả vương phi đang lâm bồn.”
Từ Mục chợt hiểu ra, vì sao năm xưa Giả Chu lại gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, khuyên hắn thừa lúc giao mùa phát binh đánh Lương.
