Giữa sóng nước mênh mông, Tả Sư Nhân dẫn năm vạn quân thủy chiến đứng mũi chịu sào, trong lòng chỉ muốn chửi thề. Vừa qua khỏi địa phận Sở Châu chưa đầy trăm dặm, lão tướng quân Chương Cầu đã nghênh ngang chặn đường với hàng vạn chiến thuyền Thương Châu hùng mạnh.
Lẽ thường, với lực lượng hùng hậu như vậy, thủy quân Thương Châu phải tức tốc đến Mộ Vân Châu tiếp viện mới phải. Bản thân Tả Sư Nhân cũng đã vô cùng thận trọng, nghe ngóng tin tức chiến sự Mộ Vân Châu nổ ra mới dám xuất quân. Ai ngờ, vẫn bị đối phương chặn đánh, thậm chí có thể nói là rơi vào ổ phục kích của quân Thương Châu.
Trên chiến thuyền đối diện, sắc mặt Chương Cầu cũng chẳng khá hơn là bao. Vừa hôm trước còn lệnh cho lão dẫn ba vạn quân đi cứu viện Mộ Vân Châu, nay triều đình lại đổi ý, bắt lão tức tốc quay về, xuôi dòng nghênh cản thủy quân Lăng Châu.
"Chặn thuyền!" Chương Cầu nghiến răng ken két. Lão căm phẫn không chỉ vì quân địch trước mặt, mà còn vì sự ngu ngốc của bản thân, để ả gian phi kia xỏ mũi, lại còn bị nắm thóp điểm yếu.
"Giương cung!"
