Một đội quân Thục Châu gồm một vạn người bắt đầu hành quân trên quan đạo, dưới màn mưa xuân lất phất. Ngồi trong xe ngựa, Đông Phương Kính vẫn miệt mài nghiền ngẫm bản đồ, vạch định kế sách.
"Quân sư yên tâm, dù lão Hàn này có chết cũng nguyện bảo vệ ngài!" Hàn Cửu, gã lính già ít khi được theo quân ra trận, cất giọng sang sảng bên ngoài xe.
"Hàn Cửu, đừng nói những lời bi lụy ấy. Lần này nếu lập được công lớn, ngươi nên nghĩ xem sẽ xin chủ công ban cho tước hiệu gì."
Hàn Cửu ngớ người một lát, rồi mặt mày lại rạng rỡ hẳn lên.
Đông Phương Kính ngửa mặt lên trời, lẩm bẩm một mình.
