"Trên đường núi phía bắc Hợp Sơn Trấn, toán huynh đệ canh giữ ở đó bỗng dưng bị người ta đánh úp tiêu diệt. Không ít tàn quân nhân cơ hội, sau khi dập lửa đã lập tức chạy trốn về phía bắc."
Sau trận đại thắng, nghe được tin tức này, Từ Mục bất giác cau mày. Ban đầu, hắn đã bố trí một hai ngàn quân mã đốt lửa chặn đường ở con đường núi đó. Nào ngờ, chỉ mới lơi lỏng một chút, đã có kẻ đánh tới.
Theo lẽ thường, Lang Vương đã sa bẫy, chút ít lính Địch Nhung đào ngũ xem ra không đáng kể, nhưng oái oăm là lại có kẻ thu gom đám lính đào ngũ này, đột kích cửa quan trên đường núi.
"Chủ công, chỉ có thể là tên Triệu tặc." Đông Phương Kính trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.
Trong tình thế này, Trung Nguyên muôn người như một, bất kể là Tây Thục, Bắc Du, hay nghĩa quân và bá tánh đều đã dốc sức vào trận chiến cứu nguy đất nước này. Nhìn qua, cũng chỉ có Triệu Thanh Vân, tên chó săn của Thảo Nguyên này mới đi làm những chuyện như vậy.
