"Tử thủ!" Trên ụ tường, Trâu Khánh gào khản cổ. Hắn biết rõ, chỉ cần cầm cự thêm một lúc nữa thôi, đại quân Trung Nguyên sẽ kéo đến, hoàn toàn chặn chết đám quân Địch Nhung này tại đây.
Bên cạnh Trâu Khánh, nhiều nghĩa quân chưa từng trải qua cảnh tượng đẫm máu thế này, nhưng tâm nguyện ban đầu khi gia nhập nghĩa quân chính là bảo vệ non sông Trung Nguyên, thấy quân Địch Nhung tràn tới, ai nấy cũng vác đao xông lên chiến đấu.
Mưa tên dày đặc từ trên cao không ngừng trút xuống.
Phía trước đại quân Địch Nhung, đám lính tiên phong đang cố phá công sự, trong chớp mắt đã có vô số kẻ trúng tên ngã gục. Bị cọc chống ngựa chặn lại, quân Địch Nhung vì để phá được trường thành, chỉ còn cách lớp này ngã xuống lớp khác lại xông lên.
Chẳng mấy chốc, lại có hơn chục tên dẫn đầu ngã nhào vào bẫy chông, bị đâm xuyên người kêu la thảm thiết. Bị cọc chống ngựa cản trở, ngựa chiến của liên quân Địch Nhung không tài nào đến gần, cũng chẳng thể bắn tên yểm trợ.
