Cộp.
Một con ngựa Bắc Địch cao lớn dừng lại giữa cơn gió núi. Trên lưng ngựa, một người đàn ông mặt mày cực kỳ xấu xí đang nheo mắt, không ngừng nhìn quanh bốn phía.
Sau khi quan sát một hồi lâu, mới có kỵ binh trinh sát vội vàng chạy về.
“Quân sư, phía trước không phát hiện quân mã của Đại Đương Hộ Triều Đồ.”
“Tên giặc này.” Thần Lộc Tử ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ vẻ tức giận. Kể từ khi theo hầu Lang Vương, hắn vẫn luôn không ưa Triệu Thanh Vân kia, chẳng có bản lĩnh gì lớn, lại không phải người Thảo Nguyên, chẳng qua chỉ là một con sâu đáng thương tham sống sợ chết, sống sót nhờ luồng cúi, vẫy đuôi cầu xin lòng thương hại mà thôi.
