Dưới chân Lạc Phong Sơn.
“Lợi hại thật, đám người Thục này lợi hại thật! Chết tiệt, chết tiệt thật!” Triệu Thanh Vân ngẩng đầu, giọng nói lại có vẻ gì đó không mặn không nhạt. Chỉ đợi đến khi nghiêng mặt đi, trong đôi ngươi của hắn mới lộ ra một tia sát khí điên cuồng.
“Đại Đương Hộ, quân Thục phòng thủ nghiêm ngặt, đánh mãi không được, chúng ta phải làm sao?”
“Không thể để huynh đệ của Triều Đồ ta đây tiếp tục mạo hiểm nữa.” Triệu Thanh Vân quay đầu lại, vẻ mặt lộ rõ sự đau đớn, “Từ lúc ở Thảo Nguyên, ta cùng các vị một đường sinh tử, nhìn thấy các huynh đệ từng người một ngã xuống, lòng ta đau xót vô cùng. Vệ Sơn, cho đại quân lui trước, bất kể Lang Vương có trách phạt thế nào, Triệu Thanh Vân ta đây một mình gánh chịu.”
Vị Đô Hầu Bắc Địch tên Vệ Sơn vẻ mặt chấn động.
