Thành Thanh Xuyên ánh lửa ngút trời.
Đông Phương Kính ngồi trên tường thành, gương mặt bị sức nóng khiến cho bỏng rát. Tuy không ở trong lửa nhưng thế lửa này đã lan tràn điên cuồng. Dưới sự trợ giúp của dầu hỏa, cộng thêm quân Thục bắn tên trên tường thành, người Bắc Du tử thương ngày càng nhiều. Đến bây giờ, đại quân Bắc Du trong thành dưới sự dẫn dắt của mấy tỳ tướng, liều mạng thương vong, lui về cố thủ ở phía bắc thành chưa bị lửa thiêu tới.
Đông Phương Kính rơi vào trầm tư. Muốn diệt gọn ba vạn quân địch trong thành không phải là chuyện một sớm một chiều. Tuy có xe đao chặn cổng, nhưng lửa vừa tắt, quân Bắc Du không phải kẻ ngốc, cuối cùng cũng sẽ tìm cách chạy thoát khỏi thành Thanh Xuyên, hội quân với Thân Đồ Quán. Cứ như vậy, ưu thế không còn gì nữa.
Phái Trường Cung đi tiếp ứng Trần Trung cũng không phải vì binh lực dư dả, mà là so sánh thiệt hơn, nếu trong thời gian ngắn không thể giết sạch quân bị vây trong thành, chi bằng trước tiên đánh tan Thân Đồ Quán ngoài thành, khiến sĩ khí đại quân Bắc Du tan vỡ hoàn toàn. Đương nhiên, nếu Thân Đồ Quán suy tính xong dám liều mạng thương vong chủ động cứu viện thì càng tốt hơn. Phái Trường Cung đi càng giống một loại khiêu khích.
Đúng lúc Đông Phương Kính đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy hộ vệ đến báo.
