“Liễu quân sư, ngài quen biết Tây Thục Vương sao?” Thân Đồ Quán trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời.
“Khi xưa lúc hắn còn làm tể tướng từng giúp đỡ không ít người. Ta cũng có cơ duyên gặp mặt, lại còn được hắn ban ơn. Nhưng tất cả chẳng qua cũng chỉ là làm màu, nghe theo lệnh của Viên Hầu gia thôi.”
“Quân sư, ngài đi như vậy… e rằng sẽ bị người đời dị nghị.”
“Chủ công hiểu rõ, Thường Thắng quân sư cũng tường tận, không hề gì. Hơn nữa lần này ta đến đâu phải để ôn lại chuyện xưa.”
“Vậy quân sư định…”
