Sau nghi lễ đăng cơ, chưa đầy ba ngày sau toàn bộ Giao Châu náo nhiệt lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có. Mấy vị Châu Vương khác sau khi đến cáo từ cũng lục tục lên đường về lãnh địa của mình.
Triệu Đống khiêm tốn, lễ độ, không hề để bụng chuyện cũ, oán hận mấy vị Châu Vương vì những hành động xấc xược trước đây.
"Triệu Đống, ta vẫn luôn nói, ngươi có phong thái của cha mình." Từ Mục giọng đầy vui mừng. Nếu vào thời điểm nhạy cảm này, Triệu Đống vừa lên ngôi đã vội vàng lật lại chuyện cũ thì cái ghế minh chủ Nam Hải này coi như xong.
"Thục Vương, dù sao tôi cũng còn trẻ tuổi, họ có chút nghi ngờ cũng là lẽ thường tình. Nhưng sau này, tôi sẽ ở lại Giao Châu ba năm chịu tang, nếu làm tốt tự khắc họ sẽ hiểu. Ngược lại, nếu là kẻ bất tài, thì sau này lại sẽ xuất hiện những kẻ như Triệu Lương thôi."
"Ngươi hiểu được vậy thì tốt quá." Từ Mục thở phào nhẹ nhõm. Thời gian đã giúp Triệu Đống trưởng thành, rõ ràng hắn ta đã vượt qua được rồi.
