Sau khi rời khỏi Giao Châu, để tránh gây chú ý, Từ Mục không đi đường lớn quan lộ mà chọn đường tắt ngoằn ngoèo. Dù tốn thêm chút công sức nhưng như vậy vẫn cứ là chắc chắn nhất.
“Đã lâu không gặp Lỗ Hùng và Vi Xuân, ta thật sự rất nhớ bản lĩnh của hai người này.” Ngồi trên lưng ngựa, Từ Mục cười nói.
Người hắn nói chuyện không phải là Tư Hổ đang nhét bánh bao thịt vào miệng, mà là ám vệ Phi Liêm.
“Chủ công yên tâm, trước đó thuộc hạ đã phái người đi dò xét, gần đây không có ‘cái đuôi’ nào cả.”
‘Cái đuôi’, ý chỉ những kẻ bám theo.
