“Thục Vương cũng biết đấy, năm xưa ở Bắc Địch, tiểu nhân dù sao cũng là quốc sư, mưu sĩ đứng đầu thảo nguyên phía Bắc.”
“Đúng vậy.” Thục Vương gật đầu phụ họa. Nói thật lòng, gã đại sư xem quẻ này không phải dạng vừa, mưu trí cũng có chút ít nhưng so với đám mưu sĩ Trung Nguyên thì còn kém xa lắm. Đừng nói đến Giả Chu hay Đông Phương Kính, ngay cả Tư Mã Tu của Lương Châu ngày trước lôi ra cũng đủ sức nghiền nát gã xem quẻ này rồi.
“Hoàng Đạo Xuân, ngươi là kẻ thông minh, hẳn cũng hiểu rõ vì sao ta phải phí công mang ngươi về đây. Giờ thì ngươi hãy nói cho ta biết, đám Sa Nhung kia dạo gần đây có động tĩnh gì?”
Hắn có thể sống mái với lão Thường Tứ Lang, cái đó không thành vấn đề. Nhưng nếu đám Sa Nhung phía Bắc, dám có cái tâm tư “xâm chiếm Trung Nguyên” giống như Bắc Địch năm xưa thì mọi chuyện lại trở nên phức tạp rồi.
“Sau khi chiếm được thảo nguyên Tái Bắc, Hách Liên Chiến đã hạ lệnh cho quân sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức. Năm xưa tiểu nhân dẫn dắt đội xe ngựa cũng đã tu sửa không ít bãi nuôi ngựa. Nhưng mà sau này, tiểu nhân hình như có nghe được vài chuyện nhưng nhất thời không nhớ ra.”
