Trên thành Đại Uyển Quan, vẻ mặt Trần Trung nhăn nhó, chân mày nhíu lại. Tình hình ngoài quan khiến trong lòng hắn càng thêm bất an.
“Ba trăm kỵ binh này xem chừng là đang muốn chặn đường giết người.” Bên cạnh có phó tướng trầm giọng nói.
“Ta đương nhiên biết.” Mặt Trần Trung lộ vẻ do dự. Theo lý mà nói hắn nên cố thủ ở Đại Uyển Quan để đề phòng quân Bắc Du mới phải. Nhưng hiện tại, chiến sự tiền tuyến biến ảo khôn lường, tin tức cũng chẳng thể nào truyền về được.
Đương nhiên hắn vẫn muốn tin rằng, tiểu quân sư nhà mình nếu phát hiện có gì đó không ổn chắc chắn sẽ nghĩ cách ngăn chặn tình thế này ngay lập tức.
Trần Trung cắn răng nghiến lợi, suy nghĩ sâu xa một hồi, cuối cùng vẫn không định phái quân ra thành.
