Ánh mắt Từ Mục liếc sang, ánh bình minh nhuộm đỏ cả bầu trời, biến thế giới thành một màu máu.
“Thục Vương, giờ tính sao đây?” Triệu Đống, con trai của Giao Châu Vương Triệu Lệ hốt hoảng chạy tới, giọng lạc đi vì kinh hãi. “Bắc Du Vương kéo quân tới rồi, lại còn đông nghịt nữa chứ. Nếu hắn mà bắt tay với Thường Thắng, thêm cả quân của Thân Đồ Quán ở phía sau nữa thì…”
“Triệu Đống, đừng cuống lên, ta đã có tính toán rồi.” Từ Mục thu ánh mắt về, trấn an một câu. Hắn hiểu rõ, trận chiến đầu xuân này mà thua tan tác thì không chỉ năm quận Nam Hải lung lay mà ngay cả đám chư hầu ở Tây Vực cũng mất sạch niềm tin vào Tây Thục.
Dù sao đi nữa, hữu nghị thì hữu nghị, đám người này chẳng khác nào lũ con bạc khát nước. Bọn họ đầu tư vào Tây Thục chẳng qua cũng chỉ là canh bạc. Chẳng ai được như lão Hoàng, sẵn sàng đem cả tộc nhân trói chặt vào con thuyền Tây Thục này.
“Truyền lệnh toàn quân, chuyển từ tấn công sang phòng thủ. Kỵ binh cánh phải và cánh trái đang ở ngoài, cùng với đội khiên thuẫn bảo vệ, tất cả rút về đại bản doanh.” Giọng Từ Mục không hề lộ vẻ hoảng loạn.
