Đông Phương Kính không hề bất ngờ khi nhận được tin tức từ tiền tuyến. Thân Đồ Quán không hề rút quân mà quyết định giở trò muốn đánh úp vào đại doanh chủ lực của phe mình.
“Quân sư,” Trần Trung lên tiếng từ bên cạnh, “Đây chính là cơ hội ngàn năm có một! Đúng như quân sư đã liệu tính, chúng ta là chim sẻ rình sau lưng, biết đâu chừng lúc này xuất quân, lại có thể tiêu diệt thêm một mẻ quân Thân Đồ Quán.”
“Đúng là như vậy,” Đông Phương Kính trầm ngâm một lát, “Nhưng ta cứ cảm thấy, không nên nóng vội. Thường Thắng kia, nói không chừng còn có chiêu trò khác. Hơn nữa, ở gần tiền tuyến ta cũng đã để lại một cánh quân.”
“Còn có người nữa sao?”
“Nghĩa quân hiệp nhi đà của Thượng Quan Thuật. Đêm chưa tàn, chiến sự chưa rõ, Trần Trung ngươi nên hiểu nếu như ngay cả chúng ta cũng sa vào vòng chiến, thì bên phía chủ công sẽ không còn quân Thục nào để yểm trợ nữa. Trời cũng sắp sáng rồi, đến lúc đó ta tự có tính toán.”
