“Đêm đã buông xuống rồi.” Ngồi trên vọng lâu của Đại Uyển Quan, Đông Phương Kính thản nhiên lên tiếng. Lắng nghe những tin tức từ tiền tuyến báo về, hắn dần đoán ra ý đồ của Thường Thắng.
Chẳng qua cũng chỉ là muốn thừa cơ đánh úp, một lần chiếm lấy Đại Uyển Quan này.
Rõ ràng biết rằng đại quân Tây Thục đang đóng quân tại đây, rõ ràng biết rằng trên đầu thành còn có hắn, kẻ tàn tật này trấn giữ nhưng Thường Thắng vẫn cứ mạo hiểm xuất quân. Điều đó có nghĩa là hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Có lẽ màn đêm đen kịt này sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của Thường Thắng.
Gạt bỏ những suy nghĩ miên man, Đông Phương Kính tĩnh tọa một hồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, một hộ vệ vội vã chạy tới.
