Trường Dương Thành.
Một chàng trai trẻ quỳ gối trên ngự đạo suốt hai ngày hai đêm ròng rã, cuối cùng cũng lảo đảo đứng dậy, chống tay xuống đất, lê bước đến ngồi phịch xuống bên cạnh.
“Tiểu quân sư, người lại tự làm khổ mình nữa rồi…”
“Thánh hiền từng dạy, biết nhục nhã mới biết vươn lên, có chí khí mới vượt qua gian nan.” Thường Thắng xé một góc áo bào, bình tĩnh buộc lại mái tóc dài.
Bên cạnh hắn, Diêm Phích tinh ý nhận ra, tiểu quân sư mới hai mươi tư tuổi mà mái tóc dài vốn bồng bềnh đã điểm không ít sợi bạc.
