“Chủ công, ngài nói nhanh lên đi!” Nghiêm Đường cuống quýt thúc giục. Làm việc với Thục Vương Từ Mục đã nhiều lần, hắn ta quá rõ tính khí của vị chủ công này.
“Ba… ba tháng trước, khi ấy Thục Vương còn ở Tây Vực, tâm trạng tôi không tốt, bèn dẫn theo vài hộ vệ ra ngoài thành dạo chơi… đúng lúc đó, có một người tìm đến.”
“Người nào?”
“Là một gã đàn ông trung niên, ăn mặc như khách buôn, nhưng lại có võ nghệ, tên là Giang Trọng. Gã bái kiến tôi xong liền nói là di tướng của phụ vương, muốn giúp tôi đoạt lại ba châu Đông Lai. Tôi đương nhiên không tin, gia tướng tùy tùng của phụ vương, mặt mũi ai tôi chẳng nhớ sao.”
“Sau đó thì sao?”
