“Tôn Cẩu Nhi kia, quá đáng rồi đấy!” Bên ngoài vương cung, Tư Hổ trợn mắt, giận dữ trừng trừng nhìn Tôn Huân trước mặt. Vừa nãy thôi, cái tên Tôn Huân này dám tung tin đồn nhảm, bảo rằng chuyện hắn ta mời Thường Uy ăn một bữa hết tận tám mươi lượng bạc là xạo!
“Ta nói cho ngươi biết, trên bàn tiệc hôm đó, nào chỉ có mỗi canh thịt dê, còn có cả bánh hồ lô, cá khô …”
“Tám lượng! Ta vừa chạy đi hỏi chưởng quỹ rồi!”
“Tôn Cẩu Nhi, ta nổi điên thật đấy!” Tư Hổ đấm thùm thụp vào ngực, định cúi xuống tìm cây búa chiến.
Nhưng Tôn Huân dù sao cũng là Tôn Huân, kẻ dám giật râu hùm. Thấy bộ dạng Tư Hổ như vậy, hắn càng cười khẩy, rồi phun ra một câu khiến Từ Mục đang ngồi xem kịch trong vương cung cũng phải kinh ngạc.
