Nơi bụng Từ Ngôn đã bị đâm thủng lộ ra một thanh trường kiếm lập lòe màu đỏ, hẹp dài mà lạnh như băng.
Phần cuối của huyết kiếm đâm thủng tường thành, treo Từ Ngôn lơ lửng trên không, trông như một con rối treo trong gió.
Bị luồng sáng đỏ đóng đinh nơi đầu tường, Từ Ngôn vẫn mang theo bộ dáng không thể tin được, chỉ vào cô bé đối diện, miệng tràn ra vệt máu, khàn khàn nói: "Ngươi... không phải là Sở Linh Nhi!"
Sau đại chiến hắn đã vô cùng mỏi mệt, bởi vậy mà lâm vào tử cục. thanh trường kiếm huyết sắc này lại mang theo lực lượng không ngăn cản nổi đã thành công giam cầm triệt để thân thể Từ Ngôn, khiến hắn hoàn toàn không thể động đậy được nữa.
"Đúng vậy, ta không phải là Sở Linh Nhi..."