Nghe được một câu là Đại yêu của Bàng Vạn Lý, Bàng Hồng Nguyệt chợt khẽ giật mình.
Rất nhanh, từ phụ thân mình, Bàng Hồng Nguyệt đã biết đến chuyện nữ nhân mà mình gọi là mẫu thân kia chính là người đã nhốt phụ thân mình trong hai mươi năm qua.
Lúc trước Bàng Hồng Nguyệt còn không muốn tin, nay nghe chính miệng Bàng Vạn Lý nói, nàng đã biết mình trách lầm phu quân.
Từ Ngôn có thể nhìn ra Đại yêu, mà Bàng Hồng Nguyệt nàng lại không thể.
Bàng Hồng Nguyệt hối hận không thôi, khổ sở khôn xiết, càng kìm nén càng khiến tâm thần chấn động. Nàng vội nâng phụ thân lên phi kiếm, chở ba người vội vàng đi về phía hải ngoại.