"Con rắn ngu xuẩn!"
Hải Đại Kiềm chạy trối chết nhìn chật vật không chịu nổi, vừa chạy vừa mắng: "Chúng ta đều là hạ nhân cả, sao phải tàn sát lẫn nhau? Ngươi lợi hại, ta sợ rồi được chưa? Cua không thể ăn nha."
Nếu không phải vương xà bị Từ Ngôn đánh cho thừa sống thiếu chết, vết thương toàn thân còn chưa hoàn toàn khôi phục lại được thì hẳn hôm nay Hải Đại Kiềm xem như không thể chạy thoát được rồi.
Không còn cách nào khác, Hải Đại Kiềm đành chạy trốn vào trong hoa viên, leo dọc theo rễ cây Mạch Dương hoa bò lên cao. Thân hình vương xà quá lớn quá nặng, co lại thành xà trận cũng không thể cắn tới Hải Đại Kiềm nên gã mới tính là thoát được một kiếp.
"Đây là chuyện gì a? Người ta đang sống thoải mái, làm sao bỏ một con rắn vào làm gì? Còn là một con Đại yêu..."